Chương 4: Phiên Tòa Bất Chính
Từ khi mọi chuyện bất thường diễn ra, sinh hoạt của người dân ngôi làng cũng bị xáo trộn. Họ không còn vui vẻ chào đón nhau mỗi khi ánh nắng bình minh lên, mà thay vào đó là những ánh mắt âm thầm đánh giá để tìm xem ai là người bị chọn… Nếu có người thông báo, hoặc nếu họ nhận thấy thiếu vắng một ai đó, thì chắc chắn sự tồn tại của người đó đã không còn. Chưa từng có ngoại lệ, mỗi đêm đều có người phải chết.
Ngoài thói quen đó, họ còn tụ tập thành từng nhóm rời rạc để bí mật trao đổi với nhau. Bởi họ biết rằng không còn nhiều thời gian cho đến cái giờ tử thần ấy - 10 giờ, là lúc cả ngôi làng tụ tập với nhau để thực thi quy trình Hành Quyết. Sự im lặng nặng nề trôi qua cho đến khi chuông báo điểm vang lên, từng người kéo đến khu vực quảng trường.
Hôm nay đã là ngày thứ ba…
Một vòng tròn được tạo bởi gần hai mươi người, bỗng dưng bị tách ra khi một ai đó bước đến gần. Họ tản ra, và sững sờ nhìn vào người vừa tiến tới. Một số cẩn trọng, một số hoài nghi, một số e sợ và một số nhận thấy thú vị.
Leva liếc nhìn từng ánh mắt dõi theo mình. Đôi mắt cô nặng nề và che giấu cảm xúc, khuôn mặt đầy lo lắng.
- Ha ha! Còn dám quay lại à? Cứ tưởng giờ này ả phải chạy trốn khỏi đây rồi chứ?
Giọng nói trơ trẽn của một tên đứng từ xa, Leva nhận ra ngay chính là tên đêm qua đã cùng với Brake tấn công cô nơi nhà ngục.
- Hẳn là cô ta đến nạp mạng đấy, Jos. - Brake cười đùa cùng tên đồng bọn.
Valord thì vẫn dõi theo phản ứng của Leva, hắn ngẩng đầu nhìn cô đầy khinh bỉ. Dân làng bàn tán xôn xao.
“Vậy là cô ta đã bỏ trốn sao?”
“Cô ta là Ma Sói?”
“Phải vậy rồi! Làm sao người thường có thể tự thoát chỗ đó!”
“Ghê gớm!”
“Giết ả đi!”
Leva cố gắng lờ đi những lời phỉ báng vào mình, cô vẫn giữ im lặng. Valord thấy thế bèn bước lên và hỏi:
- Cô gái, cô có biết mình mang tội không? Nếu ngoan ngoãn ở trong ngục thì có khi còn đường sống, nhưng giờ thì…
Hắn lắc đầu ngao ngán và nở một nụ cười mỉa mai, rồi lại chợt tắt khi thấy một chiếc bóng xuất hiện đằng sau Leva. Khuôn mặt Valord méo xệch khi bắt gặp ánh mắt ngoan cường của một chàng trai trẻ với mái tóc vàng lai bạc trắng. Chàng trai đứng cạnh Leva, khoanh hai tay và nói vang vọng, dứt khoát:
- Thì sao hả?
- Ray… Ngươi muốn gì? - Valord lấy lại bình tĩnh - Nếu không muốn làm đồng phạm với con bé người ngoài kia thì tránh sang một bên.
- Cô ấy không phải người ngoài, và cũng chẳng phạm tội gì. Ngược lại là đằng khác!
Leva cảm thấy có một sự tín nhiệm toát ra từ người này. Chính người tên Ray này đêm qua đã ngăn không cho cô liều mình vào ngôi nhà kia để cứu Roland, nếu không kết cục cô đã đầy bi thảm. Roland… Leva lo lắng cho số phận của anh ấy, dù phần nào nhẹ nhõm khi biết tin người bảo vệ vẫn còn sống nhưng đang bị giam ở căn nhà hoang bên ngoài làng.
Những người dân im lặng dần, Ray đứng đó hiên ngang và dõi theo họ. Bởi ai cũng thắc mắc câu nói của Ray có nghĩa là gì.
- Ý ngươi là sao? Tên khốn! - Brake lên tiếng.
- Tôi phải nhắc lại cho lỗ tai điếc của anh à, Brake? Tôi vừa nói là cô gái Leva này không phạm tội, và cô ấy thậm chí còn có công! Cô ấy thậm chí có thể cứu được ngôi làng này đấy!
Không chờ cho các tiếng ồ lắng xuống, Ray ra dấu cho Leva. Cô gật đầu hiểu ý và giơ hai cánh tay lên, để ngửa cho mọi người có thể nhìn thấy hai dấu hiệu từ phía dưới hai cổ tay - một xanh một đỏ.
“Thật không thể tin được!”
“Tiên tri… Đó là dấu hiệu Tiên Tri!”
“Không thể nào! Con bé đã thông qua sát hạch!”
“Không… Vị Tiên Tri đã chết rồi mà? Nhưng… nhưng dấu hiệu đó…”
“Chúng ta lại được cứu chăng?”
“Chuyện này thật điên rồ! Cô ta chỉ là người ngoài!”
Mọi thứ trở nên nháo nhào. Trong khi Ray nở nụ cười đắc thắng thì Valord nhăn mặt khó chịu. Hắn trấn an mọi người:
- Bình tĩnh nào mọi người, đây có thể là giả thôi! - Valord giơ hai tay ra, mọi người lại lắng xuống như một thói quen - Ngoài dấu hiệu đó thì có gì để chứng minh cô ta là Tiên Tri chứ?
- Đúng rồi! - Jos đập hai tay của mình, rồi chỉ thẳng - Quả cầu… Quả cầu Tiên Tri của cô đâu? Hả?
- Chính xác! - Valord quay nhìn Jos tỏ ý khen ngợi, rồi nói tiếp với giọng tự tin - Nếu cô không có quả cầu quyền năng, chẳng ai biết liệu cô có năng lực đặc biệt hay không.
Rất nhiều người gật đầu tán thành ý kiến đó, họ cảm thấy bớt hoang mang khi tự trấn an mình rằng cô gái kia chỉ là giả mạo. Leva quay sang nhìn Ray mong cầu sự trợ giúp. Quả thật như Ray đã nói, đây chính là điểm sơ hở của kế hoạch này. Nhưng Ray đã có phương án phòng hờ.
- Ông nói đúng! - Ray bước ra và đáp - Mọi người, đúng vậy. Hiện giờ quả cầu đã bị biến mất, không, nói trắng ra là bị đánh cắp…
Ray nhìn xéo sang Valord, tiếp tục:
- Nên không có gì để chứng minh cho năng lực Tiên Tri của Leva. Nhưng có một sự thật hiển nhiên rằng, cô ấy chính là người được thần chọn! Liệu ai ở đây có dám chống đối lại thần không? Ai sẽ buộc tội thần? Giết thần ư? Dấu hiệu đó… liệu ai chắc chắn nó là giả mạo hay không? Nếu nó là thật thì sao? Tại sao… Tại sao chúng ta không dám hy vọng thêm một lần nữa?
Valord định lên tiếng nhưng Ray không để hắn ngắt lời:
- Giết cô gái kia thì phỏng có ích gì? Nếu cho thêm thời gian, thì tôi - Ray này, sẽ đặt cược cả tính mạng đảm bảo cho cô gái kia!
Leva ngạc nhiên tự hỏi Ray là ai mà có thể khiến cho nhiều người bị thuyết phục đến như vậy. Ngày hôm trước cô đã không chú ý đến anh ta, còn hôm nay anh ta như đang chiếm lấy sân khấu của tên Valord kia, người mà đang kìm nén sự tức giận thấy rõ. “Chết tiệt…” Leva nghe thấy hai tiếng đó từ miệng của Valord, dù hắn đã cố nói rất nhỏ. Valord biết rằng mình phải lấy lại vị thế, hắn nói:
- Hừ, dù là thần thánh thì khi bước chân vào đây cũng phải tuân theo “điều luật” - Valord quay lưng đi đồng thời nói to - Buổi sáng hôm nay bắt đầu… Hành Quyết!!!
--------------------
Thị trưởng của làng này đã chết, nhưng chiếc huy hiệu vẫn còn, chỉ có điều bây giờ nó đang đính trên áo của một người khác... Vốn đã lộng hành, nay với chức danh thị trưởng thì Valord càng tác oai tác quái hơn.
- Thưa mọi người, thật đáng buồn vì đêm qua người chết lại là Marcus, một thanh niên vẫn còn đang trong tuổi sung mãn đầy nhiệt huyết. Tôi biết rằng nhiều người trong đây thắc mắc ai đã gây nên việc này? Và nhiều người cũng hoài nghi khi biết rằng chiếc rìu được tìm thấy bên cạnh Marcus là của Brake, mặc dù tôi đã giải thích rằng bản thân anh Brake cũng không biết là nó đã bị lấy trộm. Vâng, anh Brake vô tội vì tên sát nhân đã lấy trộm cây rìu của anh ta...
Leva sôi sục, cô có thể tưởng tượng nếu như Roland ở đây anh ta có thể phẫn nộ đến mức nào trước những ngôn từ trơ trẽn kia. Rõ ràng chính Ma Sói tên Brake kia đã tước đi mạng sống của Marcus.
Ray hất một ngọn tóc trước trán, rõ ràng anh ta cũng đang bày tỏ sự bất mãn. Nhưng theo luật lệ thì thị trưởng có quyền phát biểu vài phút mà không có sự can thiệp.
- Nhưng mọi người không cần lo, chúng ta đã tìm thấy một dấu hiệu khác! Một bằng chứng kết tội!
Mọi người phía đối diện tản ra, tên Jos bước vào, cầm trên tay một thứ… Hắn ném mạnh thứ đó vào giữa vòng tròn đám đông, tỏa lên một đám bụi mịt mù. Khi đám bụi tản đi thì tất cả đều nhìn thấy đó là một chiếc áo vải.
- Đây là vật chứng mà chúng tôi đã vất vả tìm ra trong khu rừng. Đây không phải là một chiếc áo bình thường… - Valord tiến đến gần, cúi xuống nhặt lên một vật màu đen - Mọi người hãy nhìn xem! Đây là gì?
Bàn tay của Valord đưa lên và cử động, từng đám lông màu đen rơi xuống trong không trung. Những tiếng la hét đầy sợ hãi vang lên khi họ phát hiện ra đó là lông của Ma Sói. Còn Valord thì lại đắc ý:
- Đúng thế, đây chính là lông của Ma Sói! Chính nó đã hóa Sói và để lại... Và đoán xem, chủ nhân của chiếc áo này là ai?
- Chính hắn! - Như thường lệ, Brake trả lời thay - Chiếc áo đó là của hắn!
Ánh mắt mọi người dõi theo ngón tay thô kệch của Brake, hướng về phía một người đội mũ vải. Gương mặt anh ta hốt hoảng như thể chưa tin được chuyện đang xảy ra.
“Kelvin! Không thể tin được!”
- Không… không phải tôi… - Kelvin chống đối yếu ớt trước những ánh mắt dị nghị.
Anh không nhận ra Valord đã tiến gần đến mình từ lúc nào, đôi mắt cùng hàng lông mày nhọn của hắn áp sát dần cùng lời thì thầm:
- Vậy thì anh giải thích thế nào hả Kelvin? Chiếc áo kia ai cũng biết là của anh mà?
- Chết tiệt, Kelvin! - Một bà già gào lên - Ta đã tin tưởng ngươi thế cơ mà?
- Thôi, quá rõ rồi! - Một cô gái nói từ xa - Kết thúc sớm đi! Bỏ phiếu cho tên Kelvin kia đi!
Rất nhiều người đều tán đồng bỏ phiếu sớm hơn thời gian dự định. Chỉ có một người đang lẳng lặng âm thầm quan sát, tên Valord giật mình khi quay lại và nhìn thấy Ray săm soi chiếc áo dính đầy lông.
- Nào, các người không để cho Kelvin một cơ hội để bào chữa sao?
Mọi người bất ngờ, bởi vì phải hiếm hoi lắm thì ông ấy mới lên tiếng. Nhưng ai cũng biết rằng tay thợ săn Bravo là bạn thân của Kelvin. Nhân dịp tiếng động lắng xuống, Kelvin mới chớp lấy thời cơ mà nói như nước rút:
- Tôi không biết gì cả! Chiều qua tôi uống say và ngủ tại quán nhậu, tỉnh dậy thì đã thấy trời sáng và… Và quần áo tôi đã bị đánh tráo! Trời ơi! Ai đó đã vu oan giá họa cho tôi rồi!
Không ai nói gì, nhưng họ không bày tỏ chút tin tưởng nào.
- Kìa, Anderson! Nói gì đi chứ? Hôm qua anh đã uống cùng tôi mà?
Anderson quay mặt đi chỗ khác…
- Ông Uwseberg? Quán rượu là của ông mà? Ông hẳn đã thấy tôi ở đó suốt đêm qua chứ? Ông có thấy ai…
Khuôn mặt của Kelvin thất vọng cùng cực, khi thấy ông mập kia lắc đầu từ chối. Một sự im lặng đáng sợ như đang kết án Kelvin, anh đã tưởng mình không còn một đồng minh nào khác cho đến khi có tiếng nói cất lên:
- Làm sao ông Uwseberg có thể thấy anh được chứ Kelvin, khi mà lão ta đã nhận lời mời dùng bữa với Valord suốt đêm qua.
Ray đứng dậy, tuyên bố thẳng thừng.
- Đừng chối, ông Uwseberg. Tôi đã chứng kiến việc đó. Nhưng không quan trọng… Quan trọng là tôi biết tất cả việc này là một âm mưu xảo trá nhằm vào nạn nhân là anh Kelvin.
- Đừng nói hồ đồ! - Jos nói lớn - Vật chứng đã rõ ràng, ngươi còn muốn nói gì nữa! Ngươi…
Valord đưa tay ngăn Jos lại, tỏ ý để cho Ray nói tiếp. Bởi hắn biết thế nào Ray cũng tìm cách đáp trả lại. Ray đi lòng vòng chậm rãi, vừa đi vừa nói:
- Chậc, bắt đầu từ chỗ nào nhỉ…? - Dừng lại chỗ Kelvin, Ray đưa ngón tay lên và nói - Tôi giả sử anh Kelvin thật sự là Ma Sói, anh ta lẻn ra ngoài để hóa Sói, để lại dấu vết là chiếc áo đầy lông đó, sau đó đi giết người rồi quay trở lại… Bình tĩnh nào Kelvin, tôi chỉ đang giả sử thôi…
Ray ngừng một lúc, mới tiếp tục.
- Quay trờ lại… Mọi người hiểu ý tôi chứ? Anh Kelvin sáng nay đã bước ra từ đâu?
Một giọng nói yếu ớt từ cô gái nào đó:
- Ờ, tôi có thấy… thấy anh Kelvin sáng nay từ trong quán của ông Uwseberg đi ra…
- Cảm ơn cô! Quay trở lại… xem nào… Tại sao Kelvin phải quay trở lại quán rượu nếu như anh ta thực sự là Ma Sói? Không phải tốt hơn là anh ta nên quay về nhà mình để tránh bị nghi ngờ sao? Anh ta làm gì từ trong quán ông Uwseberg, nếu không phải đã bị ai đó chuốc thuốc ngủ vào đêm qua?
Nhiều người ồ lên với suy luận đó, khó nói họ có tin hay không nhưng tất cả đều bất ngờ. Ray đi đến gần chiếc áo, nhặt nó lên, lấy ra một số thứ.
- Và đây, những món đồ này là sao?
Bất chợt Kelvin lục lọi túi áo của mình, và vỡ lẽ ra điều gì đó. Ray gật đầu, nói tiếp:
- Túi tiền này là của anh Kelvin, liệu anh ta có bỏ quên nó nếu thực sự là Ma Sói không? Còn đây, chìa khóa nhà của Kelvin… Anh ta sẽ giải thích với mọi người thế nào nếu làm mất chìa khóa nhà của mình? Mà thôi, việc ấy cũng đã khiến anh ta phiền phức vì không thể tự vào nhà rồi! - Ray quan sát những gương mặt đang dần bị thuyết phục, nói tiếp - Tất cả điều này chỉ có thể được kết luận bằng việc ai đó đã lấy đi áo của anh Kelvin, đổ tội cho anh ta bằng những chiếc lông hôi hám!
Tiếng vỗ tay lốp bốp theo nhịp chậm rãi, tên Valord nở nụ cười chế giễu:
- Nói hay lắm, rất logic! Rất thuyết phục! Chúc mừng ngươi, Ray ạ! Chúc mừng ngươi đã lừa gạt mọi người một cách tài tình!
Valord tiến đến gần Ray, cả hai đối đầu nhau như kỳ phùng địch thủ. Valord nhìn sang người đàn ông mập, gợi ý gì đó.
- Nói đi, Uwseberg, nói sự thật.
Tay chủ quán rượu bối rối một lúc, đằng hắng rồi buông lời:
- Sự thật là. Đêm qua tôi ở quán rượu của mình và không thấy Kelvin ở đâu cả. Đúng vậy, chỉ có một mình tôi. Còn Kelvin và Anderson đã ra về từ chiều…
- DỐI TRÁ! - Kelvin gào lên oan ức - ÔNG LÀ ĐỒ DỐI TRÁ! TÔI…
Một ngụm máu phun ra từ miệng của Kelvin, anh gục xuống trước khi được Bravo đỡ dậy. Leva hốt hoảng chạy đến và lấy khăn ra giúp đỡ Kelvin. Lúc này cô mới nhận ra anh ta là người đã ở bên cạnh thị trưởng Johnas vào sáng hôm trước. Vì vậy cô cũng đã hiểu lý do tại sao những kẻ ác ôn kia nhắm vào anh.
Ray không tức giận, nhưng dành cho Valord một ánh mắt kinh tởm.
Tiếng chuông vang vọng, đã đến giờ bỏ phiếu…
--------------------
Đợt kiểm phiếu bắt đầu, sáng nay có tổng cộng 18 người có phiếu.
Leva cầm chắc lá phiếu trên tay, cô hồi tưởng về gương mặt của Marcus. Với lá phiếu này để lại, sự hy sinh của anh ta sẽ không là vô ích. Ray nhắc nhở Leva hãy quan sát tất cả các “điều luật”.
- Mỗi người có ít nhất một phiếu sẽ có quyền bầu chọn. Để chọn ai, cô chỉ cần đưa phiếu lên và đọc tên người đó. Nên nhớ, chỉ được đọc một lần và không rút lại lời. Nhưng nhìn xem…
Leva nhìn về hướng ngón tay của Ray đang chỉ. Ở đó là Valord, hắn đang cầm trên tay đến hai lá phiếu.
- Đó là phiếu của Roland? - Leva nói.
- Đúng vậy, hắn có hai lá phiếu. Và vì là thị trưởng mới, hắn đang có đến ba phiếu bầu. Do vậy tổng số phiếu thực chất là 20… Cô thấy đấy, một người có thể sở hữu nhiều hơn một phiếu, nhưng không quá hai. Do vậy một số người, bằng cách nào đó, sẽ không có phiếu và không tham gia bầu chọn. Nhưng không ai nằm ngoài mục tiêu bị chọn, tất cả đều có thể bị xử tử.
Leva quan sát thấy có hai hay ba người đứng lùi về sau vòng tròn, trên tay họ không có lá phiếu nào.
Một tiếng chuông nữa vang lên.
- Chúng ta chỉ có 15 phút, bất kỳ ai, bất kỳ lúc nào cũng có thể bầu chọn. Leva, cô biết mình phải làm gì rồi chứ?
Leva nhìn vào lá phiếu, cảm thấy một sức nặng vô hình toát ra từ nó. Lá phiếu này, là thứ có thể tước đoạt sinh mạng một người ư…? Không, nó phải dùng cho mục đích tốt, nó phải tiêu diệt Ma Sói! Đúng rồi… là Brake, Ma Sói đang ngụy trang dưới con người tên Brake kia.
- Kelvin 4 phiếu!
Giọng của Valord vang lên khiến Leva giật mình. Đã có một số người bỏ phiếu cho Kelvin. Ray lấy tay che miệng tính toán.
- Khỉ thật, nhanh thế à? - Mắt Ray không ngừng quan sát động thái của những người khác. Anh nghĩ liệu có bao nhiêu người tin vào suy luận của mình, và bao nhiêu người đã bị tên Valord mua chuộc? - Brake, 1 phiếu!
Ông lão râu trắng ghi chép lại lời tuyên bố của Ray. Valord khó chịu nhìn về hướng Ray.
- Thêm 1 phiếu từ ta, vì sự khốn nạn của Brake!
Vậy là Brake nhận thêm 1 phiếu từ thợ săn Bravo. Kelvin đương nhiên chọn Brake, kết quả đang là 3.
Bất chợt, Leva giật mình khi nghe thấy tên của mình được gọi. Một ai đó đã chọn cô. Khi hỏi Ray ai vừa chọn mình, anh ta chỉ về hướng của một cái bóng thấp bé. Tại đó, một cô bé mặt tàn nhang đang nhìn Leva một cách khó chịu. Một đứa bé ư? Leva bị choáng trước hành động đó.
- Kelvin 6 phiếu!
Ông chủ quán rượu Uwseberg và người nông dân cầm cây chỉa Anderson đồng thời chọn Kelvin.
- Ha ha! Đây là dành cho con Ma Sói ranh mãnh! - Valord nói to và giơ cả hai lá phiếu của hắn lên - 9 phiếu dành cho Kelvin!
Leva quay sang hỏi Ray, khi thấy sắc mặt của anh không ổn. Ray trả lời:
- Không ổn chút nào, Leva ạ… Có một luật: Nếu người nào bị bầu chọn quá nửa tổng số Vote ban đầu, thì sẽ bị xử tử ngay mà không cần chờ đến thời gian kết thúc.
- Hơn nửa số Vote ư? - Leva nhớ lại cách mà ông thị trưởng Johnas đã bị xử tử vào ngày hôm trước, cô vội đếm lại số người tham gia…
18 người, Valord có 3 phiếu… Vậy tổng là 20 phiếu… Hơn nửa có nghĩa là… hơn 10 phiếu.
- Thế thì 10 vẫn chưa là hơn mà? Đúng chứ? - Leva sốt sắng.
- Không hẳn, trường hợp này thì đạt đến 10 phiếu cũng coi như toi. Cô quên à, con bé kia đã bỏ phiếu cho cô. Vậy nên nếu Kelvin có 10 phiếu thì không cách nào tên Brake cũng có chừng ấy phiếu được. Nhiều nhất hắn chỉ có thể bị 9 phiếu...
- Trời ơi… Vậy là tất cả bảy người còn lại đều phải không chọn Kelvin ư?
Tình hình rất căng thẳng, làm sao có thể khiến bảy người này không chọn đây? Gần như là không thể.
Một bà lão vừa đưa cánh tay lên… Bất chợt bà khựng lại khi phát hiện một tiếng nói khác xen vào.
- TÔI 1 PHIẾU!
Tiếng nói lanh lảnh vang lên. Khuôn mặt của Valord không thể bực tức hơn khi trông thấy lá phiếu đưa ra từ cánh tay mang dấu ấn.
- CHO MA SÓI BRAKE!
Ray ngạc nhiên đồng thời thán phục trước câu nói của Leva. Tất cả mọi người trầm trồ. Từ giây phút ấy họ biết rằng cuộc chơi đã có thêm một người mới, một người vô cùng đặc biệt. Chính Leva cũng không ngờ rằng, chỉ với câu nói đó mà cô đã làm thay đổi tất cả.
Bà lão vừa rồi lần này dứt khoát hẳn:
- Được, 1 phiếu cho Brake!
Tên Valord nhỏ giọng vẻ chán chê.
- 5 phiếu, dành cho Brake…
Thêm cánh tay nữa… Rồi cánh tay nữa, lại nữa, vẫn là tên Brake.
- Chết tiệt, Brake… - Valord tức giận.
- Nào, nói đi chứ ngài thị trưởng? - Thợ săn Bravo đắc chí.
- 8 PHIẾU!!! Các ngươi bị điên hết rồi à???
Tiếng hét của Valord đầy vẻ đe dọa. Nhưng dù sợ, cô gái yếu ớt kia vẫn run rẩy giơ cánh tay lên với lá phiếu, và đọc tên của… Brake.
Brake đã có 9 phiếu, ngang bằng với Kelvin. Chỉ còn lại một người chưa bỏ phiếu, một cô gái tóc vàng, mang dáng vẻ lạnh lùng bất cần.
Ông lão râu bạc ngồi trên ghế, mắt liếc nhìn đồng hồ. Thời gian chỉ còn lại 1 phút cuối cùng.
- Bỏ phiếu Brake đi! - Thợ săn Bravo nói với người chưa bỏ phiếu.
- Tên Kelvin mới là Ma Sói, đừng ngu muội thế! - Brake thét lên như kêu gào cho sự sống của mình.
- Katherine! Bỏ phiếu Brake đi em! - Ray hét lớn qua phía bên kia, cô gái ấy nhìn anh nhưng không hồi đáp.
Thời gian thấm thoắt trôi qua. Chỉ còn vài giây cuối cùng…
Tiếng chuông báo hiệu. Kết thúc giờ Hành Quyết. Và Katherine vẫn chưa bỏ phiếu.
- Hòa? Hòa sao? - Leva hỏi trong cảm giác sợ hãi mơ hồ.
- Đúng vậy, có hai người hòa. Trong trường hợp này…
Tất cả đều im lặng hướng về một người. Ông lão râu bạc đứng dậy từ chiếc ghế, phủi bộ áo dài trắng rồi chỉnh lại kính trước khi thu xếp giấy tờ.
- Sẽ có một người được quyết định… Kể từ sáng hôm ấy, ông ta đã được chọn.
Ông lão soi lại danh sách những cái tên, rồi nhìn xung quanh với ánh mắt đăm chiêu khó tả. Leva cảm thấy một sự bí ẩn nào đó toát lên từ con người này.
- Evando… - Ray nói - Ông ta sẽ được chọn ai là người bị xử tử.
- Ông ta thuộc phe nào?
- Trung lập. Ít ra tôi biết với khí chất của mình ông ta không theo Valord. Ông ta là người hiểu chuyện, chúng ta có thể an tâm.
Evando định cất lời, những người xung quanh hồi hộp lo sợ… Rồi ông ta cúi xuống như tìm kiếm gì đó, rồi lại đứng thẳng lên.
- Vậy là giờ phút này tôi sẽ thực hiện nhiệm vụ mà đã được mọi người tin tưởng giao cho…
Chất giọng ồm ồm của Evando vang xa, dù ông nói khá nhỏ. Valord không nhìn ông ấy.
- Vâng, thưa mọi người. Với phán xét của tôi trong vai trò là một quan tòa. Tôi xin tuyên bố người bị xử tử hôm nay. Đó là…
Evando đảo ánh mắt khắp, nhưng với cặp kính phản chiếu khó ai có thể biết ông ấy đang nhìn ai, chỉ khi ông ấy dừng chiếc cổ tại một người.
Một người bị chọn, người ông ấy sắp thốt ra cái tên…
“Đó là…”
Thời khắc ấy xảy ra.
Leva đổ gục xuống. Ray cắn răng chịu đựng. Tay thợ săn tức tối.
Bởi vì...
Kelvin, anh đã bị chọn để Hành Quyết.
--------------------
Ngồi trong căn nhà tạm bợ, cả chiều hôm ấy cô đã khóc, khóc rất nhiều và tự trách bản thân. Leva cúi mặt xuống bàn, vẫn còn thút thít. Cô ngẩng lên nhìn Ray với ánh mắt đau đớn đã sưng đỏ. Ray không né tránh, mà nhìn thẳng lại cô một cách điềm tĩnh.
- Tại sao vậy? Tôi đã tin anh thế mà?
Ray định đáp lại, nhưng cảm thấy không cần thiết.
- Anh ấy đã chết rồi! Tại sao họ có thể tàn nhẫn đến vậy? Anh ấy vô tội, anh biết mà?
- Leva, có những thứ chúng ta không thể kiểm soát, còn…
- Không! Tôi không muốn làm điều này nữa! Tôi chỉ cần… Steve… Đúng rồi, tôi sẽ tìm Steve và cùng em ấy trốn khỏi nơi quái quỷ này!
- Nghe tôi nói này, Leva…. Phải bình tĩnh, cô phải…
Tiếng xoảng vang lên khi đồ đạc từ chiếc tủ bên cạnh rơi xuống. Cánh tay của Leva hất ra, dù Ray đã cố giữ lấy.
- Leva!!!
Cô bỏ chạy ra khỏi cửa sau. Đôi mắt nhòe nước và đầu óc rối bời. Cô chạy dọc theo con đường gồ ghề, ngã xuống một lần rồi lại đứng dậy. Cô cảm thấy bất lực, mọi việc cô làm đều không suôn sẻ và chỉ mang đến tai họa, gây ra cái chết của bao người. Cô chẳng thể cứu ai cả. Chỉ còn Steve… Cô phải đi tìm Steve trước khi quá muộn.
Bất chợt Leva va phải một người nào đó, cô ngã ra sau nhưng được một cánh tay nắm lại.
- Steve...? Có phải đó là tên của một cậu bé không?
Leva lau nước mắt, nhìn rõ ai đang nói chuyện với mình. Thì ra đó là người thợ săn râu kẽm. Ông thả tay cô ra, nhìn nghiêm nghị đầy quyết tâm.
- Nếu vậy thì tôi biết nó đang ở đâu đấy.
Leva sững sờ… đứng chết lặng.
~ To be continued...
(Viết bởi Nguyên Trường)
Bình luận
Sopatromo
19/09/2022 cialis generic cost Cialis and viagra is a prescription drug, that needs a valid prescription to buy Cialis or Viagra onlineabidant
30/06/2022 [url=https://newfasttadalafil.com/]cialis generic tadalafil[/url] bayer levitra effets secondaires NurtureGenes Health and Disease Blend ImagesThinkstock. Cialis https://newfasttadalafil.com/ - Cialis Cealis On LineGatiday
28/06/2022 Jocrbg Cialis Lieferung Aus Deutschland [url=https://newfasttadalafil.com/]cheap generic cialis[/url] Fvygad Effets Secondaires Cialis cialis on line Avoid becoming dehydrated. Umxhsh https://newfasttadalafil.com/ - Cialis Oxido Nitrico Viagra FinkwpViết bình luận